Hồ Chí Minh, 22:47, 20/7/2022
Bài viết này được bắt đầu vào khung giờ này, ngay tại căn phòng nhỏ 20m2 của tôi ở 174 Lê Văn Lương, quận 7, Hồ Chí Minh
Một cảm giác cho đến bây giờ nhiều lúc tôi vẫn đặt câu hỏi: Tôi đã đến rồi ư? Tôi đã ở đây rồi ư?
Đúng vậy. I’m here, Sai Gon. I am here!
Cũng đã được 1 tháng từ khi mình đặt chân đến Sài Gòn nhộn nhịp này. Thật ra từ thứ 2 là tròn 1 tháng mình đặt chân đến đây (18/6 - 18/7), nhưng vì cứ nhớ ngày bắt đầu công việc mới nên nhớ lộn vào ngày mai. Nhưng không sao. Hôm nay tôi muốn ngồi xuống đây, viết một vài dòng về cảm nhận của mình khi đặt chân đến vùng đất “hoa của người giàu, lệ của người nghèo” này. Vì sao mình lại gọi như vậy thì những phần sau sẽ rõ hơn nhé.
Nhớ khoảng thời gian trước khi đi, mình thật sự có cảm giác không muốn đi chút nào nữa. Không còn là cảm giác hào hứng, hồ hởi mong chờ đặt chân vào mảnh đất Sài Thành này nữa, mặc dù mọi thứ cũng đã lo xong khá hoàn tất (công việc, xe cộ, nhà cửa,..)
Vẫn nhớ cảm giác cả gia đình và SEODO lên sân bay tiễn mình vào đây, mặc dù ai cũng cười nhưng đằng sau ánh mắt đó là sự tiếc nuối, cũng là sự cầu mong cho mình sẽ ổn ở mảnh đất xa lạ này. Thật sự nhắc lại, nhớ mọi người rất nhiều.
Một kỷ niệm khá đáng nhớ thời điểm đó, nhắc lại cũng khá xấu hổ, chính là suýt chút nữa là mình lên máy bay trễ (mình là người cuối cùng bước lên shuttle bus để ra máy bay, lúc đó cửa suýt đóng thì mình nhảy lên kịp). Đây cũng là chuyến bay đầu tiên mình bay lơ lửng trên không gian đến chừng hơn 1 tiếng đồng hồ, cũng hơi nôn nóng vì anh bạn (tạm xưng hô là vậy) đang chờ ở sân bay rồi, còn mình thì vẫn còn đang trên máy bay.
Nhưng không sao, cuối cùng thì mình cũng đã được tự tin nói rằng: “SAY HI SÀI GÒN!”
Những ngày đầu, đương nhiên rồi, mọi thứ đều rất mới mẻ đối với mình. Rất may mắn là khi đến, mình có anh bạn chở đi đây đó chơi, ăn và khám phá những con đường mà chắc có lẽ trước đây mình đã từng đi qua trong mỗi chuyến công tác, nhưng đến nay nó mới thật sự khiến mình chú ý.
Cảm giác của mình khoảng thời gian này ư?
- Muốn đi càng nhiều càng tốt. Với 1 đứa luôn tò mò mọi thứ như mình thì đi chơi thăm thú này nọ là điều mình rất thích
- Ăn? Nói thật, đồ ăn ở đây ngay từ đầu đã không thể gây ấn tượng với mình. Một điều mình khá thắc mắc khi đặt chân đến đây là: tại sao người Sài Gòn lại thích ăn bò né, ăn bún bò Huế, ăn há cảo,… nhiều đến như vậy. Đặc biệt là bún bò Huế - một món ăn mà có lẽ là “ruột” đối với những người miền Trung như mình. Có nhiều điều về Sài Gòn rất khó hiểu mà cho đến bây giờ mình vẫn chưa thể hiểu hết được.
- Thời tiết: Giờ mình mới thấm thía câu nói mà ông bà hay nói: “Sài Gòn sáng nắng chiều mưa như con gái vậy”. Và nó đúng thật. Mới sáng còn nắng chang thì đến chiều đã mưa không ngút. Lạ thật!
- Nhớ nhà? Thật ra trước đây mình cũng đã đi công tác hay đi du lịch hơn 1 tuần nên cảm giác mới vào cũng chưa nhớ nhà nhiều, và mình biết chắc chắn rằng nó chỉ là cảm giác ban đầu.
- Đi lại: Đây mới là thứ khiến mình khiếp hãi thiệt sự. Dù những ngày đầu chủ yếu mình được anh bạn chở, nhưng nhìn cảnh kẹt xe của Sài Gòn mà mình ớn lạnh thiệt sự. Mình luôn hỏi “mẹ đất” còn chịu được bao nhiêu con người nữa. Đúng với tên gọi của nó, “đặc sản Sài Thành” không bao giờ làm bạn thất vọng.
Và đúng thật, đó là cảm giác thật sự của mình sau hơn khoảng 2 tuần khi cuộc sống ở Sài Thành đã dần ổn định hơn. Khi nhà cửa cũng đã dần ổn định hơn (dọn về nhà ở sau gần 10 ngày ở bờ ở bụi đúng nghĩa), công việc cũng đã quen dần với công ty, công việc và đồng nghiệp hơn. Mọi thứ dần đi vào đúng quỹ đạo của nó.
Và mình cảm nhận: À, thật ra nó cũng bình thường mà. Ngoài việc trải nghiệm cuộc sống độc lập, trải nghiệm ở một công việc mới, một không gian sống mới,… thì mọi thứ đều bình thường.
Sài Gòn không còn là một cái gì đó quá xa vời, quá hào nhoáng như mình luôn nghĩ về như trước đây. Vòng quay “8 - to - 5” ngày này qua ngày khác, cùng với việc cơm áo gạo tiền, cùng với việc phát triển bản thân mỗi ngày,… thì gần như mình không còn quá nhiều thời gian và không gian để tận hưởng nhiều.
Mình dần quen với mọi thứ hơn:
- Đồ ăn: cái gì cũng nhiều và đặt biệt là NGỌT. Ban đầu thật sự mình không ăn nỗi, nhưng chặp dần dần cũng ăn được từ từ (dù cũng ăn ít thôi)
- Đi lại: Kẹt xe - giờ cảm giác mình tận hưởng nó luôn rồi, chứ không nghĩ nó là một phiền toái nữa.
- Nhà cửa: Ban đầu có chút phiền toái, hay than vì cái bếp và nhà vệ sinh, nhưng sau đó, dần dần mình tự take care hết mọi thứ, và rồi cái gì cũng xong. Tính ra mình tự nấu ăn đến đây ở nhà cũng đã được hơn 1 tuần rồi đấy.
- Công việc: Một công việc có thể nói là không thuộc phạm trù hay kinh nghiệm của mình trước đó nhiều. Thời gian đầu thật sự rất ngợp với các task, cách làm việc mới,… nhưng một thời gian sau thì mình cũng làm quen dần, cũng được support rất nhiều từ đồng đội và các anh chị đồng nghiệp trong công ty. Có lẽ do vậy nên sự biến chuyển mình cảm nhận nó có xảy ra, nhưng vẫn theo nhịp độ mà mình vẫn theo được.
- Nhớ nhà: Chỉ sau khoảng 2 tuần, mình bắt đầu nhớ Đà Nẵng, nhớ gia đình, nhớ anh chị em, nhớ bạn bè, nhớ đồng nghiệp cũ, nhớ những món ăn mẹ nấu, nhớ những món ăn vặt,…. Đà Nẵng thân thương đến vậy cơ mà!
- Chi tiêu: Đúng là bắt đầu cuộc sống mới, sắm sửa nhiều thứ, ăn uống chi tiêu,… nó ngốn kha khá ngân sách của mình. Ban đầu hơi choáng vì các khoản chi tiêu, nhưng mình nghĩ đó cũng là điều bình thường mà, đã lựa chọn cuộc sống này thì bắt buộc phải tự lo được cho bản thân mình. Đây cũng là điều mình đang trăn trở trong thời gian gần đây để kiểm soát, sử dụng nguồn vốn của mình hiệu quả hơn.
- Chuyện yêu đương: Thú thật một vấn đề chắc hẳn mình cũng không đề cập nhiều ở đây, vì cảm xúc mình như thế nào mình hiểu rõ. Chỉ là mình cần thời gian để thích nghi với mọi thứ, với anh bạn ấy. Nhiều lúc mình luôn đúc kết được rằng: Khi yêu, cả hai vẫn là hai cá thể độc lập, và nếu như chính bạn hạnh phúc thoải mái, thì bạn mới mang lại cảm giác đó cho người đối diện được. Và thực tại, mình vẫn đang cố gắng luyện tập điều đó.
……
Và sau tất cả, có lẽ mình đã học cách chấp nhận, nên mọi thứ dần trở nên dễ thở hơn bao giờ hết.
Đây chợt là những câu hỏi mình tự vấn cho bản thân trong những ngày gần đây. Nó đôi khi ẩn ẩn hiện hiện, nhưng nó vẫn ở đó, khiến mình phải thật sự phải suy nghĩ nghiêm túc.
Nói về sự thay đổi trước nhé:
Và mình cần gì tiếp theo?
Có thể vì thay đổi môi trường, được bao bọc xung quanh bởi người giỏi, người tài nên mình nhận thức được rằng bản thân còn thiếu sót và khuyết rất nhiều trong kỹ năng và kinh nghiệm về Marketing (cả Digital và Brand).
Có 1 ngày nào đó, mình đọc được đâu đó hãy tạo 1 danh sách, ghi vào đâu đó hoặc note trên laptop một mục là “I don’t know”. Đó sẽ là mục mình ghi chú lại những gì mình không biết, không hiểu cần phải học và tìm tòi thêm. Mình thử ứng dụng nó vào cuộc sống của mình, và thật sự nó rất hữu dụng với mình trong thời điểm hiện tại.
Cứ mỗi ngày trôi qua, mình nhận thấy rằng bản thân còn rất nhiều thứ phải học, rất nhiều điều cần cải thiện. Nếu không học, học liên tục, không ngừng học, thì mình sẽ rất dễ bị bỏ lại phía sau.
Mình cũng tự liệt kê một số hạng mục mình cần gì trong khoảng thời gian tới:
Và đó là tóm gọn nhất có thể hành trình của mình trong 1 tháng vừa qua ở mảnh đất Sài Gòn. Chưa có nhiều sự biến chuyển, nhưng chắc chắn mình sẽ cố gắng làm mọi thứ mà mình thích, mình ấp ủ. Đó từng là nguyện vọng, là mục tiêu của mình khi quyết định di chuyển vào Sài Gòn sinh sống và làm việc.
Sẽ còn rất nhiều khó khắn
Sẽ còn rất nhiều thử thách
Nhưng thì có sao
Mình vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn trẻ, vậy thì sao phải ngại. Chỉ ngại mình có dám làm và dấn thân làm hay không thôi
Tạm vậy nhé. Hẹn gặp lại một Hạnh Nhi tốt hơn trong những khoảng thời gian sau
Stay focused, Stay humble
Nhi Lê
Link nội dung: https://ausp.edu.vn/say-hi-sai-gon-cuoi-cung-cung-duoc-gap-ban-a20379.html