5. Dù gì anh ấy cũng đã đi rồi. Nhưng anh ấy nhất định không muốn những người thân của mình phải sống trong đau khổ. Anh ấy chắc chắn sẽ hy vọng rằng, sau niềm tiếc thương mà chúng ta dành cho anh ấy. Thì chúng ta phải sống thật tốt. Anh ấy sẽ ở một thế giới khác để chúc phúc cho chúng ta.
6. Cố gắng vượt qua thời gian khó khăn này chị nhớ!!
7. Xin được chia buồn cùng Bác X và gia đình, xin thắp nén nhang lòng cho Y được yên nghỉ.
8. Vòng hoa này như một lời chia buồn chân thành nhất chúng tôi muốn gửi đến gia đình. Mong rằng gia đình sẽ vơi đi nỗi buồn để người mất được an nghỉ bình an. Thành kính phân ưu!
9. Em có thể hiểu nỗi đau của chị lúc này. Chân thành gửi tới chị lời chia buồn từ tận đáy lòng.
10. Có câu “Chính lúc chết đi là lúc vui sống muôn đời”. Gia đình mình hãy nghĩ rằng khi chết đi, chúng ta mới có được sự sống trọn vẹn để động viên nhau cùng vượt qua khó khăn này. Em/anh và mọi người sẽ luôn bên cạnh gia đình
11. Sinh lão bệnh tử, phàm là người ai cũng phải trải qua. Mong cho anh / chị / bạn / cô / chú được siêu thoát và về với cõi lãnh. Xin phép gia đình cho tôi được cùng san sẻ nỗi buồn này!
Cuộc sống thật tàn khốc khi đã cướp đi những người thân yêu của chúng ta. Nỗi buồn, nỗi mất mát ấy khó lòng mà nguôi ngoai được. Những stt nhớ về người đã mất dưới đây như một lời tâm sự của những trái tim “vỡ” với đầy sự tiếc thương, nhung nhớ!
1. Mỗi lần rảnh rỗi là nước mắt lại rơi. Mẹ của tôi đã không còn trên đời này nữa. Tôi nhớ mẹ, nhớ những tháng ngày còn mẹ ở cạnh bên.
2. Tôi nhớ, mỗi lần Tết thanh minh là trời lại mưa phùn. Có người nói đó là nước mắt mà người chết để lại. Có thể là người đã mất vẫn còn lưu luyến thế giới này. Vậy nên người sống, càng phải sống tốt hơn để an ủi người đã mất.
3. Người thân yêu nhất của tôi đã đi đến một nơi mà tôi không thể nào nhìn thấy họ. Nhưng họ lại có thể nhìn thấy tôi. Cho nên tôi càng phải sống thật kiên cường để họ không phải thất vọng về tôi.
4. Không ai có thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân. Dù biết sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của tự nhiên, nhưng lòng tôi vẫn rất đau.
5. Trong những ngọn nến lung ấy, là nỗi nhớ con dành cho bố.
6. Giờ đây, mỗi lần đi ngang qua phòng bà. Con không còn được nhìn thấy nụ cười trìu mến và gương mặt hiền hậu của bà nữa rồi. Con nhớ bà lắm bà ơi!
7. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhưng một điều sẽ mãi mãi không thay đổi, đó là hình ảnh và ký ức về bố trong trái tim con. Dù ngần ấy năm trôi qua, con vẫn nhớ về bố mỗi ngày.
8. Mấy năm rồi con đã không còn có thể nói chuyện với mẹ hằng ngày, nhưng ký ức về mẹ thì vẫn luôn nguyên vẹn. Con nhớ mẹ!
9. Tết thanh minh tảo mộ, không hiểu sao nước mắt nhạt nhòa. Chắp tay, quỳ gối, con mong cha mẹ được an nghỉ, vĩnh hằng.
10. Hoa tươi xin dành tặng cho người con yêu thương nhất. Ở trên thiên đường cuộc sống có tốt không ông?
11. Lại thêm một ngày nữa, một ngày con nhớ về bà. Thật đúng vậy, thời gian không thể khiến con người quên đi mọi thứ nếu không chịu buông bỏ, mà ngược lại, nó càng làm người ta ghi nhớ sâu sắc. Nếu như có kiếp sau, con hẹn lại được làm cháu của bà.
12. Bà ơi, con rất nhớ bà, mọi người đều rất nhớ bà. Bà ở thế giới bên kia có tốt không? Mặc dù hiện tại con gặp phải chút khó khăn. Nhưng bà hãy yên tâm, con sẽ cố gắng sống thật tốt. Bởi con là đứa cháu mà bà tận tay chăm sóc và nuôi lớn. Con tin rằng, bà sẽ mãi ở bên cạnh con.
Thơ buồn khi mất người thân Khác với những bài thơ về cuộc sống, tình yêu, thơ viết về người đã mất thường mang dòng tâm sự đau buồn, nghẹn ngào, xót xa bởi vào giây phút chia xa, chúng ta biết rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa. Cùng lắng đọng tâm hồn với chùm thơ buồn khi mất người thân hay và giàu cảm xúc nhất ngay sau đây.
Khóc thương cha Như vòng quay bánh xe lăn hoài mãi Cuốn trôi theo mòn mỏi cả cuộc đời Mới hôm nào người khỏe mạnh tươi vui Mà hôm nay héo mòn thân tàn tạ
Con thương lắm cả đời cha vất vả Vì vợ con người quên cả bản thân Cố vươn lên thoát khỏi cảnh cô bần Nay vẹn toàn thì tử thần tìm đến
Vẫn biết rằng cũng tới ngày số tận Cõi trần gian sống tạm thác gửi nhờ Trên giường bệnh người vẫn nhắc nhở Xin hóa thành tro phủ ánh lửa tàn
Con nhớ mãi lời cha thường bảo ban Sống thương yêu anh em hãy kết đoàn Đùm bọc nhau mỗi khi gặp hoạn nạn Kiêu hãnh lên ta hơn chán vạn người
Số đã hết ông trời đang gõ cửa Mời người đi đến trước cửa Nam Tào Người thiêm thiếp như vẫn còn chiêm bao Hồn lơ lửng như lạc vào cõi mộng
Ôi mong manh sự sống chỉ tấc gang Thân còm cõi sức tàn nào chống nổi Đau đớn thay lời người thường trăng trối Cuộc đời cha trôi nổi kiếp phong trần.
(Tác giả: Nguyễn Phú Bình)
Khóc mẹ Thăm thẳm trời cao có thấu chăng. Nỗi đau dồn dập xé tâm cang. Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ. Rước MẸ yên vui cõi Vĩnh Hằng.
Thăm thẳm trời cao có thấu chăng. Nỗi đau xé ruột lệ đôi hàng. Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ. Đau đớn trào lên đến ngập tràn.
Thăm thẳm trời cao có thấu chăng. Nỗi đau khốn tận đến vô cùng. Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ. MẸ hỡi trời ơi, MẸ của con.
(Tác giả: Trần Mạnh Hùng)
Bài thơ cho Nội Nội ơi, từng chữ thiết tha Con viết cho Nội khi bà xa con Sáng nay mây xám như hờn Đàn cháu để Nội cô đơn nằm chờ Nội ngủ một giấc như mơ Trên cao có thấy bài thơ con làm! Từ nay mộng ước đành cam Nội đâu còn nữa mà thăm viếng bà Mười tám năm… con mất cha Bây giờ mất Nội, quê nhà buồn thương Nhìn lên di ảnh, đoạn trường! Trách trời khắc nghiệt con đường tử sinh Chỉ thêm vài buổi bình minh Đàn cháu về tới thâm tình trùng hoan Bài thơ cho Nội lệ tràn Tim đau như muối xát ngàn vết thương Nội ơi, ngăn cách âm dương Nỗi lòng con gửi Nội thương, thơ này! Mốt mai trời có mưa bay Đâu còn Nội hứng lu đầy nước mưa! Để cho đàn cháu sớm trưa Uống vào từng ngụm Nội đưa mát lòng Con đò neo ở bến sông Nhớ chăng khi vắng lưng còng nội tôi? Này trái cau với ống vôi Có buồn khi Nội đã thôi têm trầu? Riêng con xa Nội đã lâu Nhớ bà thương lắm nỗi sầu trùng vây Nội giờ hết đếm bàn tay Tính năm, tính tháng đợi hoài cháu con Nội ơi, thôi ngủ giấc tròn Câu ru của Nội tim con khắc lời “Mai này khôn lớn cháu ơi Đừng quên nòi giống mấy đời cha ông Dù xa bao núi bao sông Nhớ về nguồn cội tổ tông của mình” Con nằm ôm Nội lặng thinh ” Ầu ơ …” từng tiếng rót tình vào tim…
(Tác giả: Hoài Điệp Hạ Phương)
Mất nhau rồi Nỗi đau nào hơn sinh tử biệt ly Nhớ nào bằng khi người đi kẻ ở Bao lời hứa chỉ còn là dang dở Hỏi mấy ai không nức nở chạnh lòng
Đoạn đường đời sẽ hoang vắng mênh mông Bởi người thương đã không còn chung lối Nhớ thương ai những đêm trường mắt mỏi Khi ân tình bỗng xa tít mù khơi
Xuân hạ về sao mưa vẫn tuôn rơi Tim giá băng khi mùa đông chưa tới Hay lệ sầu khóc than trong buồn tủi Tim lạnh lùng vì bởi mãi mất nhau
Còn lại gì hay chỉ một niềm đau Mà trọn đời không thể nào lắng đọng Khi mất đi người là niềm hy vọng Mất nhau rồi giấc mộng chẳng còn chi.
(Tác giả: Khuyết danh)
Vần thơ cho anh Anh theo mây gió chơi vơi Sao không mang cả cuộc đời em đi Buông tay mình chẳng còn gì Âm dương cách biệt biết khi nào về.
Đông sầu lạnh buốt tái tê Đường xưa kỷ niệm bốn bề tuyết giăng Dấu chân trên cát còn hằn Mình em ngồi với bóng trăng mỏi mòn.
Anh về góc bể đầu non Hồn lang thang bước có còn nhớ không? Riêng em tan nát cõi lòng Đêm thờ thẫn khóc mắt mong mỏi sầu.
Đời em nay biết về đâu? Khi anh bước vội qua cầu… tử sinh Tình ơi, duyên nợ chúng mình Đang trôi nổi giữa điêu linh cuộc đời.
(Tác giả: Khuyết danh)
Khóc vợ Mình thương ơi! Em nằm thoi thóp Một chút tàn gom góp dây dưa Chỉ rồi một thoáng gió đưa Hồn rời khỏi xác giữa mùa tuyết sương!
Còn đâu nữa chung đường, chung bóng Trọn bên nhau nồng ấm cuộc đời Em về chốn ấy mù khơi Còn anh ở lại chơi vơi đỉnh sầu
Còn đâu nữa ngọt ngào san sẻ Chuyện vui buồn bóng xế hoàng hôn Cho vơi khắc khoải héo hon Tháng ngày ảm đạm mảnh tròn khuất xa
Rồi những buổi dương tà đổ xuống Dưới sương mờ, vọng tưởng về em Tái tê siết chặt vào tim Đìu hiu, quạnh quẽ, nỗi niềm mênh mang!
Cả bốn phía ngập tràn thương nhớ Trải điệp trùng trăn trở hoài ai Khung trời phủ kín heo may Bước chân lặng lẽ chuỗi dài buồn tênh
Ngày mưa nắng mình ên thui thủi Đêm lạnh lùng bóng tối vây quanh Cô đơn thềm vắng thâu canh Từng cơn héo hắt xuyên mành lắc lư
Mình thương ơi! Nghìn thu vĩnh biệt Em đi rồi, da diết ngàn đau Không gian là cả khối sầu Cánh chim lẻ bạn biết đâu mà tìm!…
(Tác giả: Nguyễn Thành Sáng)
Thương con từ cõi chết Ba mãi ngồi đây với bến sông. Vây quanh là bóng tối mênh mông. Nghe gió vờn nhau nơi mép nước.. Lau lách đìu hiu tái tê lòng.
Ba vẫn chờ con trải nhớ mong. Tiền giang ơi! Nước lớn, nước ròng. Thương con xa xót hai dòng lệ. Bìm bịp chiều hoang dõi mắt trông.
Ta biết rằng con rất nhớ ta. Mây hồng phiêu lãng bến bờ xa. Chiếc lá buồn thiu rơi nấm mộ. Cứa nát lòng ta một tứ thơ.
Văng vẳng tiếng hò nghe não ruột. Bến sông thổn thức nhớ con đò. Tiếng hò chới với trên sông lạnh. Bèo dạt về đâu giữa giấc mơ.
Thương con lên, xuống từng con nước. Bìm bịp than thân áo não chiều. Vai gầy nhỏ bé đời côi cút.. Muốn nói cùng con biết bao điều.
Âm dương đôi ngã đời cách biệt. Gang tất gần nhau lại xa xăm. Ta chỉ mắt nhìn bao nuối tiếc. Đêm từng đêm lặng lẽ về thăm.
Dòng sông trăm nhánh về biển rộng. Lá rụng vào lòng đất mẹ thôi. Túi da, bị thịt về cát bụi. Có nhớ về nhau chỉ ngậm ngùi.
Ta chỉ mong con lòng cứng cỏi. Đường nhân gian chân cứng đá mềm. Hãy biến đau thương thành ước vọng. Vững vàng… Chân cứng, đá mềm thêm.
Con hãy vì ta khô dòng lệ. Ta vẫn theo con mọi nẻo đường. Những lời ta nói từ gan ruột…. Di ảnh nhạt nhòa… Ngạt khói hương.
(Tác giả: Bùi Nguyên Phong)
Thơ tiễn người đã khuất Khăn tang trắng phủ một câu Hoa cài di ảnh úa màu dương gian Nỗi đau cứ mãi ngập tràn Lệ dâng tuôn chảy mênh mang cõi lòng Người đi trời đất ngóng trông Rời xa nhân thế rực hồng chốn mơ Người về cõi lạc hư vô Để lại thương tiếc vô bờ cháu con.
(Tác giả: Khuyết danh)
Gửi người đã khuất Mới hay tin anh đã đi rồi Lòng bồi hồi không biết nói chi đây…!! Hỡi gió, hỡi mây…??? Tiếc 1 điều… vì hay tin quá muộn Tiếc những điều chưa kịp nói ra, Thì đã mãi xa… và không còn cơ hội. Thôi thì, Xin gửi đến anh những dòng thơ viết vội Xin gửi đến người ở cõi hư không Một lời nguyện cầu Với nỗi nhớ …mênh mông Và lời tiễn biệt muộn màng.. Với nỗi buồn ..vô hạn Anh đã đi rồi, xin chìm vào giấc ngủ bình an! Đừng luyến lưu nơi trần gian - cõi tạm. Đã trả hết nợ đời, .. cứ nhẹ bước anh ơi ./.
(Tác giả: Nguyễn Minh Hằng)
Ông bà ngoại Thôi thế từ đây đã mất rồi Ông Bà yêu kính của lòng tôi Từ đây tất cả là dĩ vãng Số kiếp lạc loài tôi vẫn mang
Thôi nhé từ đây còn đâu nữa Tình thân mái ấm thuở còn thơ Đời trôi sao nỡ mang đi mất Tình thân quý nhất của đời tôi
Thôi nhé từ đây hết dịp mong Về thăm cùng ngoại hóng Xuân sau Lòng tôi như nghẹn bao buồn tủi Ngoại ở suối vàng ngoại có vui?
Thôi thế từ đây đã chôn vùi Hình hài yêu dấu ngoại của tôi Tình thân như đã vào cát bụi Chẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi
Tôi muốn gào to, khóc thật to Mong sao Chúa thấu nỗi lòng lo Mong sao ngoại được yên giấc ngủ Quên cõi trần ai rũ bụi trần.
Có lẽ, trên đời này không có nỗi đau nào bằng việc phải nói lời tạm biệt cuối cùng với những người thân yêu bên cạnh chúng ta. Hy vọng với những câu nói, stt về sự mất mát người thân trên đây sẽ giúp bạn nói lên nỗi lòng của mình với người đã khuất, bày tỏ sự chân thành và nỗi buồn sâu thẳm.
Đừng quên cập nhật liên tục những bài viết mới nhất, hấp dẫn nhất tại voh.com.vn - Sống đẹp.